Tác giả: Bất Tiêu Hồn
Editor: Xoèi
***
Chương 19: Chó không hiểu thế giới loài người
***
Bộ phận Effects công ty truyền thông KY.
Hôm nay lại là một ngày team hiệu ứng thiếu leader. Đám nhân viên “thô kệch” nhao nhao hỏi thăm leader “mềm mụp” trong group Wechat, hi vọng bệnh khó nói của leader mau khỏi, mau mau quay lại toạ trấn thì bọn họ mới có động lực làm việc tăng ca.
Không có nữ đồng nghiệp, nên mọi người đành coi leader mềm mại dễ thương lại còn hơi lả lơi này là sự tồn tại tương tự.
Trương Nhai vừa tỉnh dậy đã nhận được đống tin nhắn hỏi thăm oanh tạc điện thoại.
” Tiêu Mục!” Chỉ khi cậu xù lông mới gọi đầy đủ họ tên của Tiêu Mục, “Cậu nói với bọn họ tớ mắc bệnh gì thế hả?!”
Tiêu Mục vô tội trả lời wechat, “Thì nói cậu bị cảm thôi, ai biết bọn họ suy diễn cái gì.”
Cũng không thể trách nhân viên suy diễn lung tung. Ai bảo Trương Nhai gà mờ không có kinh nghiệm, hôm qua lúc làm việc không chú ý che chắn cổ và xương quai xanh.
Hôm qua Tiêu Mục và Trương Nhai nói chuyện phiếm đến khuya. Kiên nhẫn nghe Trương Nhai kể những chuyện đã trải qua trong mấy ngày này xong, mới biết hoá ra giám đốc của bọn cậu chính là người đàn ông mặc âu phục mà Trương Nhai gặp trên tàu điện ngầm.
Trương Nhai khó hiểu, hỏi Tiêu Mục, cậu nói xem rốt cuộc giám đốc muốn làm gì.
Tiêu Mục nghĩ nghĩ, có nhu cầu thì tới tìm cậu, cố định, đưa tiền, cái này không phải là muốn bao nuôi cậu à.
Trương Nhai bừng tỉnh ngộ ra. Đúng ha, còn cái giả thuyết “bao nuôi” cơ mà.
Tất nhiên là cậu không bằng lòng.
Tiêu Mục nói, không phải cậu rất thích cây gậy mát xa hình người này à, sao cuối cùng lại không muốn.
Trương Nhai bĩu môi, nhưng người ta muốn yêu đương với anh ấy cơ.
Nhưng tán dóc chút chút cũng chẳng được tích sự gì, cũng không biết chít chít bé bự của giám đốc thế nào, không biết sau này còn có thể trọng chấn hùng phong nữa hay không…
Trương Nhai nghĩ đến đó là lại thấy tủi thân uất ức, lăn vào ngực Tiêu Mục khóc oa oa… Sao mọi thứ lại thành ra thế này.
Tiêu Mục an ủi vỗ vỗ Trương Nhai, nói không sao đâu mai tớ đi tìm tổng thanh tra hỏi chút tình huống xem sao.
Trương Nhai cảm động vô cùng nói Tiểu Ma cậu đúng là áo bông nhỏ sát tim tớ, vì tớ mà phải dâng mông lên chỗ tổng thanh tra.
Tiêu Mục sờ sờ đầu cậu, ngoan nhé cậu cũng là quần bông nhỏ sát đũng tớ.
Thế là hôm nay đi làm. Tiêu Mục trấn an nhân viên trong team Trương Nhai xong, mặt mũi hùng hồn khẳng khái xông tới văn phòng tổng thanh tra.
“Đến rồi? Ngồi đi.” Dường như Lang Thiên đã đoán từ sớm cậu chàng sẽ đến.
Tiêu Mục thấp thỏm ngồi ghé mông trên ghế sô pha bên cạnh chờ câu tiếp theo.
“Hôm nay tới sớm quá nhỉ?” Lang Thiên nói. Ngụ ý, em mau nhìn xem tôi quan tâm em thế nào đi. Ngay cả lúc nào em tới tôi cũng biết rõ.
“Ừm.” Tiêu Mục gật đầu, “Nhà Trương Nhai gần công ty hơn nhà tôi.”
“Tối qua em không về nhà?”
“Cậu ấy rất lo lắng cho giám đốc, nên tôi ở lại an ủi cậu ấy, muộn rồi nên không về nhà.” Tiêu Mục cố ý nói chuyện Trương Nhai lo lắng, câu tiếp theo thì ám chỉ, hi vọng Lang tổng thanh tra có thể truyền đạt sự quan tâm của Trương Nhai cho giám đốc biết.
Nhưng toàn bộ lực chú ý của Lang Thiên lại đặt lên việc tối qua Tiêu Mục ở lại nhà Trương Nhai.
“Tình huống hôm qua của Trương Nhai và giám đốc, em cũng đã thấy đúng không?” Lang Thiên chẳng thể hiểu vì sao Tiêu Mục đã chứng kiến tận mắt Trương Nhai chịch với người khác, mà vẫn vội vã đi an ủi cậu ta?
Hai người hoàn toàn là nước đổ đầu vịt.
Tiêu Mục nghe Lang Thiên nói thế, còn tưởng gã muốn trách cứ Trương Nhai, vội vã giải thích: “Trương Nhai cũng không cố ý. Xảy ra chuyện này, tất cả mọi người đều không muốn. Hiện tại giám đốc sao rồi? Vẫn ổn chứ?”
Em còn giải thích giúp cậu ta! Lang Thiên trừng mắt, đập mạnh tay lên đùi Tiêu Mục: “Giám đốc không sao, rất nhanh là có thể đại chiến ba trăm hiệp với Trương Nhai!” Nên em chết tâm đi!
“Thế tôi yên tâm rồi.” Tin tức quan trọng đã thăm dò xong, Tiêu Mục muốn trốn, “Sắp phải họp bộ phận, nên tôi về đây. Tổng thanh tra, anh cũng làm việc tốt nhé!”
Tiêu Mục xoa xoa cái đùi bị vỗ đau chuồn lẹ.
Lang tổng thanh tra chưa kịp táy máy xơ múi gì, chỉ đành trơ mắt nhìn người rời đi, sau đó rất là khó chịu ấn mở QQ
Đại Công Cẩu: “Đại Hoa! Ông nói coi, vì sao một người, biết rõ người em ấy thích đã này nọ này nọ này nọ với người khác, thế mà vẫn sốt sắng chăm sóc người ta?!”
Tứ Cước Long: “Tiện. Loài người hay có kiểu này lắm, tra công tiện thụ, tra thụ tiện công gì gì đó.”
Đại Công Cẩu: “Vậy phải làm sao giờ?”
Tứ Cước Long: “Ông cứ chăm sóc cậu đó tỉ mỉ chu đáo, nghiêm túc làm lốp xe dự phòng đi. Chờ cậu đó bị cặn bã làm tổn thương, sẽ chui vào vòng tay ôm ấp của ông.”
Đại Công Cẩu: “Bro!Xin thụ giáo! (meme ôm quyền)”
***
Chương 20: Nghịch trym cho anh xem
***
Lần động dục đầu tiên của chàng rắn khổng lồ Chu Trạch An sống đã hơn một trăm năm kể từ khi mở linh trí đến nay, vì cậu con trai loài người Trương Nhai quyến rũ mà bắt đầu, lại vì cậu con trai loài người Trương Nhai ệm mông ngồi xuống đến nỗi liệt dương mà kết thúc.
Dưới tình huống không biết rõ tình hình, thì cũng coi như Trương Nhai đã phụ trách đến cùng.
Tiêu Mục vừa nghe ngóng từ chỗ Lang Thiên về là ngay lập tức gửi tin nhắn cho Trương Nhai: Con gái ngoan con có thể yên tâm rồi, con rể ta không sao, đang nghỉ ngơi ở nhà.
Trương Nhai thở phào một hơi nhẹ nhõm: Vậy con có thể yên tâm đi thăm rồi.
Lúc trước cậu lo lắng nếu Chu Trạch An bị thương nặng, cậu mà đi thăm không khéo đổ thêm dầu vào lửa. Bây giờ đã không có việc gì lớn, cậu cũng nên tới nhà bày tỏ chút lòng áy náy với cấp trên. Bỏ qua không nói mấy chuyện linh tinh rối loạn giữa cậu và Chu Trạch An, thật sự cậu rất yêu thích công việc hiện tại.
May mà lần trước đến một lần rồi nên nhớ địa chỉ, Trương Nhai mua một bó hoa đi tới nhà Chu Trạch An. Không ngờ tới cửa biệt thự còn gặp Lang Thiên. Trong tay Lang tổng thanh tra còn xách hai cái túi dứa căng phồng.
(*) Túi dứa:
“Tổng thanh tra, anh cũng tới thăm giám đốc ạ.” Trương Nhai có phần ái ngại cất tiếng chào, cảm giác xấu hổ vì giật mình ệm mông xuống ngày hôm đó lại xuất hiện. Trong lòng cậu, Lang tổng thanh tra từ một cấp trên không quen biết cho lắm trở thành một cấp trên nhìn thấy cậu chuổng cời không quen biết cho lắm.
“Ờ.” Lang Thiên nhàn nhạt đáp. Gã thấy Trương Nhai cũng cực kỳ khó ở, trong lòng tự nhủ Tiêu Mục nhà chúng tôi theo đuổi chăm sóc cậu, mà cậu xoay người là mang hoa đến tìm A Hoa xun xoe.
Nhìn nhau cả buổi không nói gì, vẫn là Trương Nhai muốn tới bấm chuông cửa trước nhất. Tay còn chưa đụng vào chuông, thình lình Lang Thiên nhét hết túi dứa vào tay cậu: “Cậu cầm giúp tôi đưa cho A Trạch, tôi đi trước, không làm phiền các cậu nữa.”
“Không phiền không phiền… Ừm thì, thực ra tôi muốn kết thúc loại quan hệ đó với anh ấy rồi…” Trương Nhai ngốc ngốc nhận lấy đồ.
“Kết thúc?” Lang Thiên cũng sững sờ, “Kết thúc cái quỷ gì! Có chuyện gì thì từ từ nói, không có vấn đề gì mà pạch pạch pạch không thể giải quyết! Nếu có thì cứ bảy lần!”
Lang Thiên vừa nói vừa rút một cái chìa khoá ra đưa cho cậu, “Cứ việc mở cửa đi thẳng vào là được, hẳn là hắn đang ngủ trên lầu, cậu tranh thủ chui vào chăn kiểm tra xem hắn khôi phục thế nào rồi đi nhé ngoan!”
Lang Thiên phất phất tay đi về, bỏ lại một mình Trương Nhai với hai cái túi to tướng đứng trước cửa, hoài nghi một lúc lâu, đó giờ không nhận ra Lang tổng thanh tra là người kỳ quái như thế.
Túi trong tay cũng không nặng lắm… Trương Nhai mở ra xem thử. Quào! Đầu năm nay vẫn có người mang gà sống vịt sống đến thăm người ốm à.
Trương Nhai tự mình mở cửa vào nhà, đứng ở cửa gọi hai tiếng không ai đáp lại, cậu bỏ đồ xuống rồi theo lời Lang Thiên đi thẳng vào phòng ngủ.
…
Qủa nhiên Chu Trạch An đang nằm ngủ ngon lành trên giường. Đầu mùa hạ, trong phòng mát mẻ vừa đủ. Có lẽ vì thân dưới Chu Trạch An bị thương, nên ngay cả quần cộc hắn cũng không mặc, nằm ngửa tồng ngồng.
Lần đầu tiên Trương Nhai quan sát cẩn thận nửa thân dưới của Chu Trạch An.
Trương Nhai tò mò nhìn chằm chằm bảo bối bé bự từng làm mưa làm gió trong cơ thể cậu.
Vì lúc trước khi cậu nhìn thấy khúc này, luôn là dáng vẻ căng máu nhe nanh múa vuốt, vậy mà lúc này, nó đang ỉu xìu rũ xuống giữa hơi chân, nhìn qua hơi hơi đáng thương.
Cũng không biết bảo bối bé bự đã khỏi hẳn chưa… Trương Nhai nhịn không được vươn tay chọt thử, mềm nhũn…
Nhìn như này thì cũng không lớn hơn của mình là bao, chẳng qua độ giãn nở khủng bố hơn cậu mà thôi.
Thấy Chu Trạch An không tỉnh lại dù bị cậu quấy rầy, Trương Nhai càng to gan làm càn, chọt lấy chọt để mấy lần, lại nắm chặt vẫy vẫy hai lần.
“Voi con xấu xí!” Trương Nhai che miệng cười trộm.
Hết chương 19 + 20.