00:47 18/07/2020
Weibo Huyên Nhật Phụ Hạ (Xuân Nhật Phụ Huyên) /dịch phịa/: Nửa đêm không ngủ được đọc lại bài này, là văn mới viết. Cố gắng mở bát vào tháng 8 (Hoàn mỹ tránh được thời gian các độc giả theo dõi truyện dài kỳ)
※※※
22:03 11/5/2020
Đào hố, sau này lấp.
Đón đầu nhận đau.
(*) Gốc là 迎头痛聚 (Nghênh đầu thống tụ)… Không béc dịch sao luôn @@
“Em là đoá hoa giãy dụa nở bung nơi sơn dã. Anh là chim ưng không thể giam cầm.”
Trần Dữ x Phó Hành Vân
01:
Bóng đêm thâm trầm, linh đình ăn uống.
“Phó lão sư, cảm ơn anh đã chiếu cố trong thời gian vừa qua, uống thêm chén này với tôi đi.”
Người sáp đến là nam số ba cùng đoàn làm phim với Phó Hành Vân, dáng vẻ tươi ngon trẻ trung, khi cười lên đôi mắt cong cong, khoé mắt đuôi mày mang theo chút sắc sảo khiến người ta không ưa. Trên tay cậu ta cầm ly rượu vang đỏ, khoảng nửa ly rượu.
Nửa ly không đáng là bao, nhưng bọn y vừa mới uống một lượt bia, một lượt rượu trắng.
Nếu là trước kia, Phó Hành Vân nói không uống là không uống, không mấy ai dám ép, chớ nói chi đến loại nhân vật nhỏ bé này.
Nhưng lúc này không giống ngày xưa, “nhân vật nhỏ bé” trước mặt chỉ tủi thân chui vào ngực một ông lớn trong giới tư bản, môi nhỏ bĩu đến nỗi có thể treo được cả lọ mỡ: “Chắc là lúc thường kỹ năng diễn xuất của em quá kém, nên Phó lão sư giận em…”
Ông lớn tư bản khoảng chừng bốn mươi tuổi ôm lấy cậu ta, nhìn về phía Phó Hành Vân, lời mang nhiều ý nói: “Tiểu Phó à, sao dạo này không thấy chị Thanh Thanh?”
Nhắc đến người đại diện Mạnh Thanh của Phó Hành Vân, vừa hay đâm vào chỗ đau nhất của y.
Trong lòng Phó Hành Vân chửi con mẹ nó, trên mặt lại nặn ra nụ cười, tránh không đáp lời, sảng khoái vươn tay ra nhận rượu. Y không trẻ tuổi như diễn viên mọng nước kia, năm nay y đã hai mươi chín, khi cười lên khoé mắt sẽ có nếp nhăn nho nhỏ. Nhưng y luôn tự giác, quản lý vóc dáng quản lý làn da nghiêm ngặt, dưới ánh đèn mờ nhạt của phòng bao, làn da y như ngọc ngà nhẵn nhụi.
Y lấy ly rượu, sếp lớn tư bản kia thuận thế sờ vào tay y. Xúc cảm đó khiến Phó Hành Vân suýt nhảy dựng lên chửi người. Nhưng y nhịn được, ngẩng đầu lên cười cười rồi mới len lén dịch chuyển tay, sảng khoái một hơi cạn sạch ly rượu vang kia, đứng lên rót thêm ly nữa.
“Cảm ơn mọi người đã quan tâm dạy bảo trong thời gian qua ——“
Vừa dứt lời, y ngẩng đầu lên, yết hầu trượt lên trượt xuống, uống sạch ly rượu kia, tức thì hơi buồn nôn.
Tiệc mừng đóng máy khiến người ta như ngồi trên bàn chông mãi đến tận đêm khuya mới kết thúc. Sau khi kết thúc, Phó Hành Vân chơi bài đánh thái cực đối phó với lời mời ám chỉ của tư bản, nhịn cơn choáng đầu và buồn nôn, lễ phép chào tạm biệt của tất cả mọi người, để trợ lý lái xe đưa y về khách sạn.
Trợ lý Tiểu Giang lái xe rất vững vàng, nhưng Phó Hành Vân vẫn muốn ói. Y liều mạng hít sâu, nhịn cơn buồn nôn, nhưng dạ dày vẫn co thắt từng cơn, trong miệng chua lòm.
Phó Hành Vân che miệng, vươn tay liều mạng đập phía sau lưng ghế lái.
Tiểu Giang cũng theo Phó Hành Vân giày vò nhiều ngày qua, mệt mỏi đến mức dưới mắt xanh đen lại, chốc lát đầu óc hơi quá tải, phân tâm hỏi: “Anh Vân, sao thế? Muốn uống nước hả? Ghế trước có nước khoáng.”
Phó Hành Vân vội muốn chết, không dám há mồm nói chuyện, đập “phịch phịch phịch”, “ứm ừm ưm” chỉ vào miệng của mình.
Lúc này Tiểu Giang mới nhận ra y muốn nôn, phanh cái két, dừng ở ven đường cách thành phố điện ảnh không xa. Đường này là đường tắt về khách sạn, đã là rạng sáng, trên đường không có người cũng không có xe. Nhưng cho dù có người chụp ảnh, Phó Hành Vân cũng không để tâm.
Y luống cuống mở cửa lao xuống xe, vịn cột đèn ven đường, “oẹ” một tiếng nôn thốc nôn tháo.
Phó Hành Vân nôn hết sạch cơm ăn rượu uống ban tối, khó chịu vô cùng, hận không thể nôn cả dạ dày ra, nôn đến mức nước mắt đầm đìa.
Y nghe thấy tiếng chốt mở cửa xe sau lưng, vươn tay ra sau lưng nói: “Cho anh miếng khăn ướt.”
Không đợi được khăn ướt của Tiểu Giang, mà phía trước có người đưa tới một chiếc khăn tay đã được mở ra.
Cái tay kia rất lớn, khớp xương rõ ràng, trên chỗ hổ khẩu có vết sẹo nhàn nhạt, khăn tay màu xanh nhạt, không có hoạ tiết gì.
Trong lòng Phó Hành Vân đột nhiên trầm xuống, như bị móc sắt móc một phát, khi chìm xuống đụng phải dạ dày yếu ớt, Phó Hành Vân lại nôn khan, không nôn ra được gì, nhận chiếc khăn tay kia, lau miệng, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Phó Hành Vân cứ nghĩ vào giây phút đó y đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khoảnh khắc y ngẩng đầu lên nhìn Trần Dữ, y vẫn thấy mình chưa chuẩn bị xong. Y chật vật và yếu ớt, mắt ứa lệ, bên mép còn dính ô uế của trận nôn, sau y là trợ lý trẻ tuổi không biết phải làm sao.
Mượn ánh đèn mờ nhạt, Phó Hành Vân lẳng lặng đánh giá Trần Dữ.
Trần Dữ thay đổi không nhiều, vẫn cao lớn và tráng kiện như xưa, tóc tai loạn xạ không để ý, tóc trên đỉnh hơi dài, dùng dây thun tuỳ ý buộc lên. Lông mày của hắn đen rậm, hình dáng sắc bén, mặt vô cảm. Nhưng so với trí nhớ của Phó Hành Vân, hắn trầm ổn hơn nhiều.
“Cảm ơn.” Phó Hành Vân nói.
Trần Dữ đáp: “Không có gì.”
Trần Dữ mặc áo ba lỗ đen, quần đùi đi biển, dép lào, trên tay còn kẹp điếu thuốc hút một nửa, như một đại gia xuống lầu đi dạo. Nhưng nơi đây là thành thị điện ảnh, trăm dặm xung quanh, ngoại trừ phim trường quay chụp, quán ăn, khách sạn và các phương tiện hỗ trợ khác, chỉ còn lại rừng hoang núi thẳm.
“Tới quay phim à?”
Phó Hành Vân ném hết toàn bộ chật vật vừa nãy ra sau đầu, cười vừa lễ phép thể diện vừa khách sáo, như một ngôi sao lớn chân chính —— Y thực sự đúng là thế.
“Hôm nay tôi đóng máy, là bộ phim cổ trang đó đấy, chắc hẳn anh phải biết nhỉ. Còn anh?”
Y hỏi liên tiếp mấy một bộ phim truyền hình nổi tiếng đang quay, Trần Dữ chỉ lắc đầu.
Trong lòng Phó Hành Vân biết mấy phim truyền hình kia nào có hắn, y biết chứ, mấy phim đó đều rất nổi tiếng, Nhưng y cũng là một người nổi bật trong bộ phim y vừa đóng máy.
Y nói ra chỉ vì khoe khoang.
Trần Dữ không hùa theo y, đưa thuốc lá lên miệng rít một hơi, nghiêng đầu nhả khói thuốc, tàn thuốc lấp loé như ngôi sao duy nhất trên bầu trời,
“Tự mình quay chụp vài thứ linh tinh thôi.” Trần Dữ đáp ngắn gọn.
Xa xa trên đường lớn vắng ngắt đen ngòm hình như có xe đi qua, ánh đèn xe mơ hồ mắt trần cũng có thể nhìn thấy.
Tiểu Giang lại gần, nhỏ giọng kêu lên: “Anh Vân… Đi thôi, bị chụp ảnh thì không hay.”
Phó Hành Vân như tỉnh khỏi mộng, bắt đầu chất vấn bản thân, rốt cuộc thì y ở đây làm cái gì không biết.
“Tôi phải đi rồi, thật không khéo, hôm nay tôi vừa đóng máy, ngày mai sẽ phải bay đến nơi khác chạy lịch trình. Lúc nào rảnh mời anh ăn cơm…” Phó Hành Vân cười nói, “…ôn chuyện nhé.”
Không đợi Trần Dữ đáp lại, hai người cũng không trao đổi phương thức liên lạc, Phó Hành Vân quay người đi. Tiểu Giang kéo mở cửa xe chỗ phía sau giúp y, tay chặn trên cạnh cửa sợ y đụng vào.
Phó Hành Vân ngồi phía sau, khoé mắt cứ tần ngần bên ngoài xe, mãi cho đến khi ô tô khởi động chạy đi. Trần Dữ vẫn đứng nơi đó, bãi nôn bên cạnh, ánh đèn đường quây hắn vào vòng tròn.
Mãi cho đến khi về khách sạn, xe dừng, Phó Hành Vân mới phát hiện tay mình vẫn siết chặt tấm khăn tay bị bẩn kia.
Ngày mai phải dậy sớm ra sân bay, Phó Hành Vân rửa mặt mũi xong nằm lên giường. Khiến y không ngờ tới chính là, như bị ném thẳng vào mộng đẹp đêm đen, y nhanh chóng ngủ thiếp đi, đồng thời mơ một giấc mơ.
Trong mơ, Trần Dữ mới mười tám tuổi, y mười bảy.
Trong căn phòng chật hẹp dưới tầng hầm ánh nắng chiếu không đến ấy, lần đầu tiên bọn y ân ái với nhau.
Quá đau, Phó Hành Vân bật khóc.
Y há miệng, Trần Dữ bèn hôn y, luồn ngón cái vào trong miệng y, đùa bỡn đầu lưỡi của y.
Y vừa yếu ớt vừa tủi thân, hung hăng cắn chỗ hổ khẩu của hắn, cắn đến chảy máu cũng không nhả ra.
Trần Dữ cũng không buông tay, chỉ cười, mặc cho y cắn.
Quả nhiên sau này để lại sẹo.
….
※※※
🥭: Dự là một bộ gương vỡ lại lành, giới giải trí, ngọt ngược tè le.
Mình muốn theo bộ mới này ghê hahaha =]]]]] Nhưng sang tháng 8 khéo mình không có thời gian…
Không biết Gửi Cây Sồi có mở bán ở Đài Loan như Bỏ Mặc không =]]]] Có thì múc hong thì thôi dị ~